Món ngon ký ức: Bánh canh hến

Mỗi lần đi chợ, nhìn thấy những mâm hến, tôi lại nhớ về Vĩnh Long, nơi mẹ tôi sinh ra và sống trong thời thơ ấu. Nơi đó còn có cả ngoại, lúc nào cũng ngóng trông đến dịp hè để được đón những đứa cháu thương yêu về chơi.

Dạo còn nhỏ, mỗi lần được về quê ngoại, chị em chúng tôi như “chim xổ lồng”. Vừa được thoả sức vùng vẫy trong dòng nước mát của con rạch nhỏ trước nhà, chúng tôi còn trèo lên cây hái những trùm trái ngọt. Và nhớ nhất lần nào về quê, ngoại cũng nói: “Để ngoại nấu cho tụi con nồi bánh canh hến”.

banh canh hen

go coffee giảm cân

Ngoại thường kêu đứa em con cậu Tư đi xúc hến gần nhà. Những con hến nhỏ xíu, đen sì lẫn trong lớp bùn dưới đáy con rạch. Mùa nước ròng, hến ngọt làm sao. Luộc sơ cho hến nổi lên, ngoại chỉ chúng tôi vớt hến để ráo. Mợ Tư ngồi cạnh nhồi bột gạo rồi xắt thành những sợi bánh canh nhuyễn. Khi nồi bánh canh chín tới, mỗi đứa được ngoại múc cho một tô. Sợi bánh canh dẻo, vị ngọt của hến, vị béo của nước cốt dừa và mùi thơm hành ngò làm chúng tôi nhớ mãi.

Mỗi lần nấu bánh canh hến, ngoại bảo: “Món này Sài Gòn làm gì có!”. Đúng thật, đến tận bây giờ, chẳng ai nấu được nồi bánh canh hến ngon như ngoại nấu. Hến ngoài chợ không còn ngọt như ngày xưa, bột gạo và dưa mua ở chợ hay siêu thị cũng không dẻo và béo như ngày xưa nữa.

Bánh canh hến của ngoại ngon lắm, nhưng mãi mãi chúng tôi không còn ngoại…

Trần Ngọc Trinh (TP.HCM )